Bài học về tình mẫu tử: Mẹ chăm sóc con gái hôn mê gần 4 thập kỷ

12/25/2017 2:57:55 PM
“Công cha như núi thái sơn, nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra”. Câu ca dao ca ngợi công sinh thành, dưỡng dục của các bậc làm cha, mẹ mà suốt cuộc đời chúng con không quên. 

 

“Công cha như núi thái sơn, nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra”. Câu ca dao ca ngợi công sinh thành, dưỡng dục của các bậc làm cha, mẹ mà suốt cuộc đời chúng con không quên. Ở nước Mỹ xa xôi, tấm lòng của một người mẹ vĩ đại, một đời chăm sóc con gái tật bệnh đến hơi thở cuối cùng đã khiến trái tim hàng triệu người rung động bởi tình mẫu tử thiêng liêng, đầy cảm động.

Định mệnh cuộc đời & lời hứa của người mẹ

Edwarda O'Bara chìm vào hôn mê khi mới 16 tuổi. Suốt 42 năm qua, cô gái khiến nhiều người suy nghĩ, thậm chí vị bác sĩ đã cứu sống bệnh nhân còn tự hỏi: "Liệu có tốt hơn nếu để cô ấy chết". Thế nhưng, vượt lên trên tất cả, câu chuyện về Edwarda là câu chuyện cảm động về tình yêu vô bờ bến của một người mẹ dành con gái. "Mẹ sẽ không bao giờ bỏ rơi con", bà Kathryn O'Bara nói với con gái Edwarda trước khi cô rơi vào hôn mê mãi mãi và bà đã thực hiện lời hứa sau gần 4 thập kỷ.

Theo CNN, Edwarda là con gái đầu của Kathryn McCloskey và Joe O'Bara. Định cư tại Nam Florida, Kathryn làm giáo viên toán còn Joe là giáo viên thể dục. 18 tháng sau khi chào đón bé Edwarda, cặp đôi nhà O'Bara có thêm cô con gái Colleen. Kathryn thổ lộ "Tất cả những gì tôi hằng mơ ước là hai đứa con gái. Và Chúa nhân từ đã đáp ứng nguyện vọng ấy".

Edwarda O'Bara được mẹ chăm sóc suốt 38 năm hôn mê. Ảnh: CNN.

Thế nhưng định mệnh đã đến, vào cuối năm 1969, Edwarda được chẩn đoán bị tiểu đường và phải dùng insulin dạng viên, loại thuốc hiện không còn kê cho trẻ vị thành niên do loạt tác dụng phụ nguy hiểm. Mặc dù tật bệnh nhưng Edwarda vẫn đạt kết quả xuất sắc tại trường học. Cô bé luôn nhận điểm A, thậm chí được nhận vào Đại học Notre Dame vốn chỉ toàn nam và nuôi mộng trở thành bác sĩ nhi.

Giữa kỳ nghỉ lễ Giáng sinh năm 1969, tai họa bắt đầu ập đến. Edwarda đổ bệnh vì cúm, ốm đến mức nôn hết mọi thứ. Khi gia đình nhận ra, sức khỏe cô bé đã xấu đi rất nhiều. Lúc này Edwarda liên tục gào thét, chân thì nổi đầy mẩn. Ngày 3/1/1970, đúng kỷ niệm 22 năm ngày cưới của Joe và Kathryn, Edwarda nhập viện Đa khoa Bắc Miami lúc 2h sáng.

Có mặt tại bệnh viện, bác sĩ Louis Chaykin chứng kiến cảnh mẹ con Edwarda nắm chặt tay nhau trong phòng cấp cứu. Vị bác sĩ hồi tưởng "Người con gái nói: 'Đừng bỏ rơi con' và người mẹ đáp: 'Mẹ sẽ không bao giờ bỏ đi'".

Nhập viện một lúc, phổi Edwarda ngừng hoạt động. Cả hai bên thận bị suy, tim yếu dần còn não không đủ oxy. Là chuyên gia nội tiết học với những kỹ năng đặc biệt, bác sĩ Chaykin tham gia điều trị cho Edwarda. "Bệnh nhân khi đó đã cận kề cái chết. Chúng tôi làm việc suốt nhiều giờ để cứu cô ấy và chặn đứng các bất thường về trao đổi chất. Thế nhưng, tổn hại về não không thể thay đổi", bác sĩ Chaykin kể. Từ đây, Edwarda chìm vào hôn mê. Cô nằm viện năm tháng rồi được chuyển về nhà.

Giữ đúng lời hứa, Kathryn dành mọi thời gian bên Edwarda. Bà biến phòng ngủ của hai vợ chồng thành phòng bệnh và đặt một chiếc ghế bên giường con gái. Cứ mỗi hai giờ, Kathryn lại cho Edwarda uống sữa qua ống. Bà đặt hàng chục chuông báo thức vào nửa đêm, 2h, 4h, 6h sáng và chỉ ngủ mỗi lần tối đa 75 phút.

Kathryn đều đặn tiêm insulin, giúp con gái trở mình và thay tã. Bị viêm khớp, lưng người mẹ dần còng xuống nhưng bà chẳng một lần than vãn. Là con chiên mộ đạo, Kathryn nói với mọi người rằng chăm sóc Edwarda như phước lành được Chúa trời ban tặng.

Bốn thập kỷ trôi qua & niềm tin không bao giờ tắt

Ngoài việc chăm sóc người bệnh, gia đình O'Bara còn rơi vào cảnh nợ nần do chi phí điều trị. Để kiếm thêm tiền, ông Joe phải sơn tường và sửa động cơ. Năm 1976, trước áp lực quá lớn cả về tài chính lẫn tinh thần, cựu lính hải quân qua đời. Lúc này, cô em gái Colleen cũng phải tạm hoãn kế hoạch vào đại học để giúp mẹ trả nợ.

Mặc dù vậy, bà Kathryn chưa bao giờ mất đi niềm tin. Cuối mỗi lá thư tâm sự gửi đến nhà báo Charles Whited từ tờ Miami Herald, bà luôn viết: "Hy vọng không bao giờ chết". Tháng 5/1982, Kathryn lên cơn đau tim trong lúc trông con gái ngủ. Bà nhập viện 10 ngày và lần đầu tiên Kathryn xa Edwarda cả đêm suốt 12 năm.

Niềm tin không bao giờ tắt

Tháng 8/1983, Kathryn khẳng định đã nghe thấy con gái gọi: "Này" lúc đang vào bếp với vài người bạn. "Anh không bao giờ hiểu cảm giác ấy đâu. Đó chính là giọng Edwarda. Con bé đang cười", Kathryn kể với Charles. Đêm hôm sau, Edwarda cất tiếng lần thứ hai và cũng là lần cuối cùng.

Năm tháng dần trôi, Kathryn vẫn kiên định, luôn luôn hy vọng và cầu nguyện. Biết Edwarda đang đọc dở cuốn tiểu thuyết Hawaii của James Michener trước lúc hôn mê, Kathryn đã đọc đi đọc lại quyển truyện cho con gái hơn mười lần.

Tháng 3/2008, Kathryn qua đời trong phòng con gái. Ở tuổi 80, người mẹ đã chăm sóc Edwarda gần bốn thập kỷ và giữ đúng lời hứa không bỏ rơi của mình.

Tình mẫu tử thiêng liêng & bài học cho những người ở lại

Chứng kiến cả nhà O'Bara vật lộn với bệnh tình của Edwarda, bác sĩ Chaykin từng nghĩ rằng mình đã sai khi cứu sống nữ bệnh nhân. Thế nhưng, theo thời gian, quan điểm của ông dần thay đổi. Vị thầy thuốc giãi bày "Tôi ấn tượng bởi sự hy sinh cùng tình yêu của người mẹ. Dường như Chúa có lý do để tôi cứu sống Edwarda".

Ngưỡng mộ tình yêu của Kathryn dành cho Edwarda, hàng nghìn người từ Nhật Bản, Australia, Italy, Canada đã tới thăm gia đình O'Bara. Đặc biệt, họ tin rằng Edwarda sở hữu khả năng chữa bệnh thần thánh. Một phụ nữ u não không thể phẫu thuật đã khỏi bệnh sau 3 tháng chạm vào Edwarda. Hai bé gái bị xơ nang khỏe lại chỉ vài tháng kể từ ngày thăm nữ bệnh nhân. Kể cả những người hoài nghi nhất cũng cảm thấy không khí kỳ lạ khi bước vào ngôi nhà ở phía bắc Miami. Trên tường phòng Edwarda, Kathryn dán lên câu trích dẫn: "Ở đâu có tình yêu, ở đó có phép màu". Bác sĩ Chaykin tự hỏi."Tôi không thể giải thích điều đó với tư cách bác sĩ. Liệu đó là trùng hợp hay gì khác nữa".

Cuối cùng, chúa đã đưa Edwarda về gặp cha mẹ của mình. Tháng 11/2012, sau thời gian được em gái Colleen chăm sóc, Edwarda trút hơi thở cuối cùng và được chôn cất cạnh cha và mẹ.

Câu chuyện thấm đẫm tính nhân văn cho chúng ta thấy tình mẫu từ đầy thiêng liêng, cao quý. Qua đó giúp chúng ta thêm chân quý, yêu thương cha mẹ của mình hơn, trân trọng từng phút giây được sống bên cha mẹ và mái âm gia đình.

Theo Vnexpress.net

Các tin khác