Câu chuyện ý nghĩa về sự hy sinh của người mẹ
Câu chuyện sự hy sinh của người mẹ giúp chúng ta hiểu rằng đừng bao giờ ghét ai đó vì họ bị khuyết tật. Không bao giờ thiếu tôn trọng cha mẹ, đừng ngó lơ và xem thường sự hy sinh của cha mẹ.
Mẹ tôi chỉ có một mắt. Tôi ghét mẹ, vì bà làm tôi thấy xấu hổ. Mẹ tôi có một cửa hàng nhỏ ở chợ trời, bà thu mua những món đồ cũ rồi bán lại, chỉ để có tiền nuôi tôi.
Một ngày, khi tôi đang học tiểu học, tôi nhớ đó là một buổi ngoại khóa, mẹ đã đến thăm tôi. Tôi đã rất xấu hổ. Tại sao bà ấy lại làm thế với tôi? Tôi nhìn bà với ánh mắt căm ghét rồi bỏ đi. Ngày tiếp theo khi tôi đến trường, bọn bạn đã chọc tôi: “Mẹ mày chỉ có một mắt thôi à?!”.
Tôi chỉ ước bà biến mất khỏi thế giới này, thế là tôi nói với bà: “Mẹ, tại sao mẹ lại không có đủ hai mắt!? Mẹ chỉ biến con thành trò hề thôi. Sao mẹ không chết đi cho rồi?!”. Mẹ không trả lời. Tôi cảm thấy khá tệ, nhưng cùng lúc đó, tôi cũng thấy nhẹ nhõm vì đã nói tất cả những gì mình muốn. Có lẽ tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì mẹ không phạt tôi, nhưng tôi đã không nghĩ rằng tôi đã làm tổn thương cảm xúc của mẹ rất nhiều.
Đêm hôm ấy, tôi xuống nhà bếp để uống nước. Tôi thấy mẹ đang lặng lẽ khóc ở đó vì bà sợ sẽ đánh thức tôi. Tôi nhìn bà rồi quay đi. Những lời tôi nói với bà khiến con tim tôi hơi đau một chút. Cho dù là thế, tôi vẫn ghét mẹ tôi – người đang khóc bằng một mắt. Thế là tôi tự nhủ rằng mình sẽ trở thành một người thành công, vì tôi ghét người mẹ một mắt của tôi và hoàn cảnh nghèo đói này.
Thế là tôi học thật chăm chỉ. Rồi tôi rời bỏ mẹ và đến Seoul học, sau đó được trường Đại học Seoul nhận. Rồi tôi kết hôn. Tôi cũng đã mua cho mình một căn nhà. Tôi còn có con nữa chứ. Hiện tại tôi là một người đàn ông thành công và có một cuộc sống hạnh phúc. Tôi thích nơi đây vì nó không gợi tôi nhớ đến mẹ.
Niềm hạnh phúc này cứ thế lớn lên, lớn không ngừng, cho đến khi một người đến thăm tôi: “Chuyện gì? Ai đấy!?”. Chính là mẹ tôi, bà vẫn chỉ có một con mắt. Tôi cảm thấy cứ như là cả bầu trời đang sập xuống. Con gái tôi chạy đi vì sợ con mắt của bà.
Tôi hỏi bà: “Bà là ai? Tôi không biết bà!” và tôi cố gắng diễn cho thật: “Sao bà lại dám đến nhà tôi rồi làm con gái tôi sợ!? Đi khỏi đây ngay!”. Mẹ trả lời lặng lẽ: “Ơ… xin lỗi, có lẽ tôi nhầm”. Rồi bà rời đi. Tạ ơn trời, bà không nhận ra tôi. Tôi cảm thấy khá nhẹ nhõm. Tôi tự nhủ rằng tôi sẽ không quan tâm hoặc nghĩ về chuyện này nữa cho đến cuối đời. Tôi cảm thấy thoải mái vô cùng.
Một ngày, tôi nhận được một lá thư mời tôi tham dự vào cuộc họp mặt ở trường. Tôi đã nói dối vợ tôi rằng tôi phải đi công tác. Sau cuộc họp mặt, tôi đã đến cái lán cũ kĩ ấy, nơi mà tôi từng gọi là nhà, chỉ vì tò mò. Rồi tôi thấy mẹ nằm trên nền đất lạnh giá. Nhưng tôi thậm chí còn không rơi một giọt nước mắt. Trên tay bà là một mẩu giấy, đó là bức thư gửi cho tôi.
Bà viết:
“Con trai của mẹ,
Mẹ nghĩ cuộc sống của mẹ đã đủ dài rồi và mẹ sẽ không lên Seoul được nữa, nhưng liệu có phải là quá nhiều khi mẹ muốn con về thăm mẹ một lần thôi được không? Mẹ nhớ con rất nhiều. Mẹ rất mừng vì con chịu đến buổi họp mặt. Nhưng mẹ quyết định không đến trường… vì con. Mẹ xin lỗi vì chỉ có một mắt và khiến con xấu hổ vì mẹ.
Con biết không, khi con còn rất bé, con đã vô tình gặp tai nạn rồi mất đi một con mắt. Là một người mẹ, mẹ không thể đứng nhìn con lớn lên cùng một mắt, thế là mẹ đã hiến cho con một mắt của mẹ. Mẹ rất tự hào khi con trai mẹ nhìn thấy một thế giới hoàn toàn mới, ở vị trí của mẹ, với cặp mắt đó mắt. Mẹ chẳng bao giờ buồn mỗi khi con tức giận với mẹ. Mẹ tự nhủ: “Đó là vì thằng bé yêu mình”. Mẹ nhớ khoảng thời gian ấy, khi con còn là một đứa trẻ và cứ loanh quanh bên cạnh mẹ.
Mẹ nhớ con rất nhiều. Mẹ yêu con. Con là cả thế giới của mẹ”.
Thế giới của tôi tan vỡ. Tôi đã ghét người chỉ sống cho tôi. Tôi đã khóc vì mẹ. Tôi đã không biết làm cách nào để bù đắp cho những hành động tồi tệ nhất mà mình đã làm với mẹ.
Đừng bao giờ ghét ai đó vì họ bị khuyết tật. Không bao giờ thiếu tôn trọng cha mẹ, đừng ngó lơ và xem thường sự hy sinh của cha mẹ. Họ cho chúng ta cuộc sống, họ nuôi chúng ta còn tốt hơn cả việc chăm sóc bản thân họ. Họ chẳng bao giờ ước điều không may cho con, thậm chí trong cả những giấc mơ điên rồ nhất. Cha mẹ luôn cố gắng mở đường dẫn lối và trở thành động lực cho chúng ta. Cha mẹ hy sinh tất cả vì con của họ, bỏ qua tất cả những lỗi lầm của chúng. Không có cách nào để đền đáp những gì họ làm cho chúng ta. Tất cả những gì mà ta có thể làm là cố gắng giúp cho họ những gì họ cần, đó là thời gian, tình yêu và sự tôn trọng.
Sưu tầm
Các tin khác
-
Thiền, bí quyết chữa bệnh tự nhiên
Thiền cũng là một phương pháp chữa bệnh được lựa chọn. Tại sao thiền chỉ là ngồi một chỗ rồi hít thở mà hết được bệnh? Điều này thật khó tin, nhưng những giải thích dưới đây sẽ giúp chúng ta hiểu được phần nào về tác dụng của thiền trong điều trị bệnh. -
Sức mạnh của lòng khoan dung làm trái tim thức tỉnh
Victor Hugo – Nhà văn Pháp từng nói: “Trên thế giới thứ rộng lớn nhất là đại dương, nhưng thứ rộng lớn hơn lại là bầu trời, mà thứ còn rộng hơn cả bầu trời lại chính là lòng người.” -
Phật dạy bí quyết chuyển hóa tâm thái tìm an lạc
Cuộc sống như một chiếc thuyền lênh đênh trên biển lớn. Giữa những sóng gió, chúng ta dễ bị cuốn theo và đánh mất phương hướng -
Những biến đổi trong cơ thể khi bước qua tuổi 50 nên biết
Bạn có biết rằng sau tuổi 50, quá trình lão hóa của cơ thể diễn ra nhanh hơn so với các giai đoạn trước đó? Điều này lý giải tại sao chúng ta thường cảm thấy cơ thể mình thay đổi rõ rệt hơn trong giai đoạn này. -
Hành thiện tích thiện đúng phương pháp sẽ nhiệm màu
Từ xa xưa mọi người đều biết đến việc giao nhân lành gặt quả ngọt tuy nhiên thế nào là nhân lành, thế nào là chân thiện và giả thiện? thế nào là âm thiện, dương thiện? thế nào phải và chẳng phải? Thế nào là thiện lệch, thế nào là chính đáng? -
Nỗi lo người già: 11 cách kiểm soát lo lắng để tuổi già an nhiên, hạnh phúc
Nhà văn Victor Hugo từng nói: "Tuổi già là một mùa thu thứ hai, nơi mà chúng ta có thể thu hoạch những gì mình đã gieo trồng". Để mùa thu thứ hai thật sự ý nghĩa, chúng ta cần biết cách chăm sóc sức khỏe tinh thần của mình. -
Đánh rơi sự bình yên Quý vị đánh mất điều gì?
Trong cuộc sống hối hả, xô bồ, tìm kiếm sự bình yên trở thành một nhu cầu thiết yếu của mọi lứa tuổi. Thế nhưng, ngay cả khi đã có những phút giây tĩnh lặng, chúng ta vẫn dễ dàng để những suy nghĩ tiêu cực xâm chiếm và đánh mất đi sự an nhiên trong tâm hồn -
Tư thế hoa sen (tư thế kiết già): 5 phút mỗi ngày cho sức khỏe vàng
Tư thế ngồi mang tên một loài hoa (còn gọi là Liên hoa tọa hoặc Padmasana) tượng trưng cho sức sống và vẻ đẹp thuần khiết của tâm linh, tư thế hoa sen, còn gọi là tư thế kiết già là một trong những tư thế ngồi thiền định tốt nhất trong vô số các tư thế khác nhau. -
Cân bằng cảm xúc, làm chủ thân tâm
Khi suy nghĩ tích cực não bộ sẽ sản sinh ra hóc môn hạnh phúc endorphins có lợi cho sức khỏe tinh thần và các nội tạng cơ thể. -
Thiền định: Hành trình níu giữ thanh xuân và sức khỏe
Từ thuở xa xưa, con người đã luôn khao khát trường thọ và giữ gìn vẻ đẹp thanh xuân. Giữa dòng chảy thời gian không ngừng, ai cũng mong muốn được níu giữ những khoảnh khắc tươi đẹp nhất của cuộc đời.