Sau khi mắt nhắm, tay buông chúng ta mang theo được những gì?
Sinh mệnh con người là ngắn ngủi, chúng ta cần phải trân quý mỗi một khoảnh khắc
Câu chuyện kể rằng: Một chàng trai sau khi vừa chết đi, anh ta mới mường tượng nhận ra rằng cuộc đời thật ngắn ngủi. Lúc này anh ta nhìn thấy Phật tổ tay cầm một chiếc hộp nhỏ bước về phía mình rồi nói: “Được rồi chúng ta đi thôi”.
Chàng trai: “Đời người thật ngắn ngủi, con vẫn còn rất nhiều việc chưa hoàn thành”.
Phật tổ: “Thật đáng tiếc, nhưng thời gian của con hết rồi”.
Chàng trai: “Chiếc hộp trên tay ngài trong đó có gì vậy?”.
Phật tổ: “Là di vật của con”.
Chàng trai nghi hoặc hỏi: “Là di vật của con? Ý của ngài là đồ của con, là quần áo và tiền tài sao?”.
Phật đáp: “Những thứ đó trước nay chưa khi nào thuộc về con cả, chúng thuộc về thế gian”.
Chàng trai lại hỏi: “Phải chăng là ký ức của con?”.
Phật tổ: “Không phải, nó thuộc về thời gian”.
Chàng trai lại đoán: “Vậy chắc là thiên quốc của con”
(Ảnh: unsplash.com)
Phật tổ: “Không, đó thuộc cảnh giới”.
Chàng trai lại hỏi: “Lẽ nào lại là bạn bè và gia đình của con?”.
Phật tổ nhìn chàng trai: “Không, bạn bè, gia đình đó đều thuộc về con đường mà con đi qua”.
Chàng Trai: “Có phải vợ và con con?”.
Phật tổ: “Không, đó thuộc về trái tim con”.
Chàng trai: “Vậy có phải đó là thân thể con?”.
Phật Tổ”: “Không, thân thể con, nó thuộc về cát bụi”.
Cuối cùng chàng trai khẳng định: “Vậy nhất định nó là linh hồn của con rồi”.
Phật tổ nhìn chàng trai cười nói: “Con trai, con hoàn toàn sai rồi, linh hồn của con nó thuộc về ta”.
Chàng trai nghe vậy hai mắt ngấn lệ nhìn Phật tổ, Phật tổ đưa chàng trai chiếc hộp. Chàng trai từ từ mở nắp ra xem, thật bất ngờ, bên trong chiếc hộp không hề có gì cả, tất cả đều… trống không.
Chàng trai hai mắt đẫm lê bi thương nhìn Phật tổ hỏi: “Lẽ nào trước nay con chưa từng có thứ gì hay sao?”.
Phật tổ: “Đúng vậy, thế gian không có thứ gì thuộc vê con cả”.
Chàng trai: “Vậy thứ gì là thuộc về con?”.
Phật tổ: “Khi con sống, mỗi một khoảnh khắc nó là của con”.
Kỳ thực, sinh mệnh chân chính của chúng ta chính là sống thực tại với từng khoảnh khắc mà mình đang có. Một khi khoảnh khắc đó đã qua thì nó lại chẳng phải là của chúng ta nữa. Sống tốt với từng khoản khắc chính là một thắng lợi, đấu tranh tiền tài cũng chỉ là trò chơi vô vổ, khỏe mạnh mới là mục đích, vui vẻ mới là chân lý.
Sinh mệnh con người là ngắn ngủi, chúng ta cần phải trân quý mỗi một khoảnh khắc, mỗi một người xung quanh chúng ta, không nên tranh đấu mà cũng chẳng cần tức giận, câu thông thấu hiểu lẫn nhau mới là minh trí. Tại vì mỗi phút qua đi, đời mỗi ngắn, cuối cùng đều phải phân ly, còn bên nhau ấy là còn duyên nợ, khi xa rồi muốn gặp cũng được đâu.
Theo cmoney.tw